Tuyển chọn thơ 8 chữ hay viết về tình yêu, gia đình & cuộc sống

Những bài thơ 8 chữ hay nhất? Thơ 8 chữ về thầy cô? Thơ 8 chữ về tình bạn? Thơ 8 chữ về mái trường? Thơ 8 chữ về quê hương? Thơ 8 chữ về mẹ? Thơ 8 chữ về cha? Thơ 8 chữ về tình yêu? Thơ 8 chữ về mùa xuân? Thơ 8 chữ về mùa thu? Thơ 8 chữ về mùa hạ? Thơ 8 chữ về mùa đông?

Bạn đang xem: Tuyển chọn thơ 8 chữ hay viết về tình yêu, gia đình & cuộc sống

*

Hôm nay pgdngochoi.edu.vnrum sẽ giới thiệu đến các bạn vấn đề liên quan đến thơ 8 chữ. Thơ 8 chữ còn được là thơ bát ngôn, tức là mỗi dòng trong đoạn thơ sẽ có tám chữ. Làm thơ Bát ngôn dễ dàng hơn những thể thơ khác rất nhiều vì không bị luật thơ gò bó như những thể loại khác. Vì Bát ngôn không có quá gò bó, từ ngữ bạn dùng sẽ làm bài thơ trở nên hay hơn, chỉ cần uốn nắn, uyển chuyển dùng từ sẽ tạo ra một bài thơ thật hấp dẫn. Và sau đây pgdngochoi.edu.vnrum sẽ gửi đến các bạn Những bài thơ 8 chữ
hay nhất về thầy cô, tình bạn, mái trường, quê hương, mẹ? Sau đây hãy cùng pgdngochoi.edu.vnrum tìm hiểu nhé
Có người mẹ hơn nửa đời tần tảoNặng trên vai chuyện cơm áo gạo tiềnLuôn nhẫn nại giữa dòng đời vạn biếnNét nhân từ Người sánh tựa cô tiên.Có người mẹ qua bao mùa giông bãoLắm khó khăn da thô ráp chai sần...Đổi tuổi xuân cùng mồ hôi nước mắtCho con mình được khôn lớn thành nhân.Có người mẹ tấm lòng luôn rộng mởChở che con tha thứ lúc lỗi lầmDù phải nhận về mình bao cay đắngChẳng oán hờn vì hai chữ tình thâm.Có người mẹ giờ đây không còn nữaBóng hình người mãi ngự trị tim tôiKhông giàu sang không uy quyền địa vịLuôn yêu thương trân quý nhất trên đời...!!!​
Con sinh ra nơi tiếng khóc chào đờiNghe tiếng hát à ơi con của MẹDòng sữa ngọt Mẹ cho con từ béMiếng cơm nhai từ đứa trẻ nằm nôiTập cho con biết nói lại biết ngồiBiết vòng tay nụ cười con ạ MẹChạy lẫm đẫm, Mẹ theo sau sợ téGiọt mồ hôi đỗ nhẹ trán Mẹ rồiMẹ vẫn cười nét hiền hậu Mẹ ôi !Vòng tay ấm ôm con rồi siết chặtÔi sung sướng con nhìn qua ánh mắtNgấn lệ trào trên khuôn mặt Mẹ yêuNhững đêm Đông giá lạnh gió thổi nhiềuMẹ trăn trở ôm con yêu của MẹDỗ giấc nồng nhè nhẹ hát lời ruBiết gì đâu một đứa nhỏ đần đùNgồi cạnh Mẹ bóng mù u che mátLo cho con những cơm chiều đạm bạcĐi học về nghe câu hát Mẹ yêuMẹ cho con tình mang nặng quá nhiềuMười ba tuổi biết bao nhiêu nặng nợTóc phai màu con còn nhớ Mẹ ơi !Đứa con yêu thương nhớ Mẹ suốt đờiMùa hạ đến, nước mắt rơi ngày giỗ Mẹ !!​
Sau chín tháng Mẹ nhọc nhằn vất vảMột ngày vui nay con đã chào đờiSữa mẹ tràn bú đi nhé con ơiMôi chúm chím con cười ôm lấy MẹNiềm hạnh phúc nhìn con mình thơ béLúc con đau lặng lẽ suốt đêm dàiMong lớn dần con vững bước tương laiLời âu yếm con nhớ hoài đáy dạTình Mẹ đó bao la như biển cảLà suối nguồn... là hoa lá thơm hươngLà niềm tin cho con bước trên đườngLà trăng tỏ... là vầng dương ngày mớiMẹ duy nhất không có gì sánh nổiNhớ thật nhiều thầm gọi tiếng Mẹ ơiLời ru xưa theo con suốt cuộc đờiMẹ tất cả bầu trời đầy nắng ấm.​
Cả cuộc đời Mẹ một nắng hai sươngLặng lẽ mãi suốt đêm trường bão nỗiBước gian truân một thời luôn lặn lộiNuôi nấng con sớm tối chỉ riêng mình.Dù thăng trầm vẫn bình tĩnh lặng thinhLuôn giữ trọn nghĩa tình sau như trướcBến đò ngang ngày vượt qua mấy lượtNhìn con vui Mẹ ngước mặt mĩm cười.Mắt Mẹ buồn rười rượi chẳng còn tươiBởi lạnh buốt thu người trong góc nhỏMãi thương con dặn dò không bỏ ngỏLắm đắng cay cũng vượt khó giữa đời.Rồi một ngày...chiếc lá bỗng rụng rơiMẹ vắng bóng không một lời trăn trối"Lòng kính dâng mong Mẹ hiền thứ tộiChốn trần gian con phạm lỗi đã nhiều".​
Cả cuộc đời Mẹ một nắng hai sươngLặng lẽ bước trên đường dù mưa gióBởi thương con...Mẹ lần mò vượt khóDù gian truân vàng võ chẳng nao lòng.Mẹ suốt đời như bong bóng trên sôngNăm tháng với nỗi lòng thương con trẻBước chân đêm rồi nhẹ nhàng thật khẽHôn thầm con! nước mắt Mẹ tuôn trào.Đến bây giờ hết bão tố nghiêng chaoCon thấu hiểu...MẸ nào đâu còn nữa?Mẹ buông tay theo gió mưa nương tựaHồn lang thang bay bổng giữa đất trời.Suốt cuộc đời...con đứng gọi...Mẹ ơiNhang lòng đốt với lời dâng kính MẹHãy từng đêm về nhẹ nhàng thật khẽThầm hôn con nước mắt Mẹ đừng trào.​
Nếu được ước con chỉ ước một điềuĐược hàng tuần chiều chiều về bên mẹNgồi bên hiên nhà ngắm bầy chim sẻRíu rít nô đùa vui vẻ bên nhauChiếc tổ chim ở trên ngọn cây cauRất đơn sơ mà thắm màu hạnh phúcCon chuồn chuồn đậu hàng rào râm bụtNhắc con nhớ về ký ức ấu thơNhớ ngày xưa con bé bỏng dại khờMẹ nhọc nhằn chăm sóc cho khôn lớnÚp mặt trên đồng nắng mưa hôm sớmTảo tần ngày ngày nuôi lợn trồng rauLặn lội đêm ngày mẹ lại ốm đauMẹ chỉ mặc chiếc áo nâu rách váSẵn sàng hy sinh cho con tất cảSuốt đời mình mẹ vất vả lo toanVẫn vui cười chẳng hề thấy mẹ thanMẹ chỉ mong con bình an khỏe mạnhLo cho các con đông về giá lạnhNhắc nhở con mình phải tránh gió sươngMẹ giành cho con tất cả tình thươngRồi khi lớn con lên đường xa xứMẹ lại mong con nhiều đêm mất ngủCuộc đời này nước mắt cứ chảy xuôi.​
Biết nói gì đối với mẹ thương yêuKhi trong con có bao điều muốn nóiTim ứa nghẹn mà sao không thốt nổiLời biết ơn tha thiết tới mẹ hiền.Cảm ơn người trải mưa nắng triền miênMang thai con gắn liền cơn giông bãoSinh con ra vẫn sớm hôm tần tảoLo cho con được cơm áo bằng người.Cảm ơn người mang đến nụ cười tươiMang hạnh phúc gieo cho đời con trẻMẹ biết không những đêm dài cô lẻCon khóc thầm thương mẹ lắm mẹ ơi.Rồi mẹ buồn khi nước mắt con rơiTim đau nhói xót cho đời con dạiDù không nói nhưng nỗi lòng tê táiTrọn đêm dài thao thức với canh thâu.Ngày hôm nay giữa cuộc sống bể dâuBa mốt tuổi mái đầu con xanh trẻCảm ơn mẹ suốt một đời lặng lẽBảo bọc con khắp ngả rẽ cuộc đời.​
Dẫu thời gian cứ dần trôi chảy mãiBóng hình thầy vẫn đọng lại trong tôiBao tháng ngày đâu nói đặng nên lờiGiờ điểm lại tình nào vơi tiềm thứcTrang vở cũ dường như chưa ráo mựcTiếng của thầy nào đâu dứt lời vangĐây trường xưa vẫn đậm nét vôi vàngĐã hiện hữu những hành trang ngày cũTrường xưa đó bạch đàn nay im ngủDáng thầy đây tóc đã rủ màu sươngBao nếp nhăn của ngày tháng yêu thươngMãi tô đậm hằn in gương mặt ấyVà hôm nay thầy vẫn vui tay vẫyHọc trò xưa ai nấy đã toại danhVề thăm lại với tất cả lòng thànhKính tặng thầy ước mơ xanh dạo trướcBao chuyến đò ngày xưa như quay ngượcĐàn trẻ thơ giờ đã bước vinh quangMang trên mình đầy ánh sáng huy hoàngThầy mãn nguyện ngập tràn niềm sung sướng.​
Thầy cô giáo, người lái đò thầm lặngƯơm ước mơ để hiến tặng cho đờiChẳng quản gì...chắt từng giọt mồ hôiĐem con chữ để trao dồi kiến thứcLòng nhiệt huyết đó chính là hạnh phúcBắt nhịp cầu duy nhất...sáng tương laiNhững đêm thâu trang giáo án miệt màiVới lý tưởng trồng người đầy hăng háiSống cống hiến , đắp bồi tình nhân áiLòng nhiệt thành theo mãi với thời gianQuyết "đưa đò" thì sá kể gian nanCầu tri thức sẽ vô vàn lối mở..."Ngày Nhà Giáo" như âm thầm nhắc nhởCông ơn này ghi khắc ở trong tâmHướng lòng thành xây cuộc sống nghĩa nhânMong bù đắp đôi phần "Tiên Học Lễ"​
Bao năm rồi chưa về lại trường xưaMái ngói hồng giờ nắng mưa phai nhạtTóc của thầy chắc cũng thêm sợi bạcMắt hoen mờ nhòa nhạt dấu thời gian.Cả cuộc đời thầm lặng kiếp đò ngangThắp ngọn lửa cho trăm ngàn mơ ướcBao lứa trò đã ra đi lần lượtNhư con thuyền theo sóng nước muôn phương.Đò của thầy đầy nặng những yêu thươngChắp đôi cánh từ cổng trường quen thuộcThêm niềm tin vững vàng bao nhịp bướcCho chim trời vui lả lướt tung bay.Đò của thầy vẫn lặng lẽ nơi đâyDù mưa nắng bao ngày không mệt mỏiĐem tri thức trải dài qua muôn lốiTặng cho đời nguồn sáng mới tương lai.Thèm một lần về nhặt cánh phượng rơiSống lại tuổi thơ ngây nhiều mong ướcThương đò thầy trong nắng mưa bao lượtGieo xanh mầm trên đất nước quê hương.​
Cây phượng già treo mùa hạ trên caoNơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.Ngày hôm qua hay tự tháng năm nàoCon nao nức bước vào trường trung họcThương cây lúa hóa thân từ hạt thócThầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủiNhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?Mai thầy về, mùa gọi nắng lên caoVai áo bạc như màu trang vở cũCon muốn gọi sao lòng đau nghẹnĐã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!​
Nhớ thương thay mùi áo trắng đọng lạiKỉ niệm ngày nào còn vương vấn mãiBóng dáng ai thấp thoáng dưới mái trườngĐể sầu mai này chỉ còn là vấn vươngHôm chia tay bạn ơi bạn có nhớDưới cánh phượng kia, kỉ niệm chẳng phai mờTình bạn kia nồng ấp trong năm thángBuồn cho người, người lặng bước lang thangThu đến thu đi rồi thu lại đếnTôi nhớ tôi thương rồi tôi có quên ?Thời học trò hồn nhiên, chiếc áo trắngĐể vào trong tim một khoảng vắng lặng...​
Tuổi học trò rồi cũng sẽ qua điXin giữ lại tháng năm trong lưu bútTạm biệt nhé sân trường đầy hoa phượngNhững kỉ niệm vương vấn với thời gianVe sầu ơi kêu chi mà kêu mãiKhúc nhạc buồn hay khúc nhạc chia lyTôi tự nhủ nếu thời gian có thểXin cho tôi giữ lại tuổi học trò​
Tình chúng ta như hai hàng đẳng thứcSống bên nhau như hai vế phương trìnhGiận hờn nhau như vô vàn định lýGặp nhau rồi ta lại cùng chứng minh​
Giữa lối nhỏ tôi về thăm trường cũVe kêu ran phượng cũng đã rơi đầyTôi ngước mắt nhìn lên phòng học cũNhững kỉ niệm như lấp ló đâu đây​
Thơ tám chữ đươc chia làm bốn nhómLuật trắc đầu bạn chọn ngắt sáu nămNếu là năm chi ngắt miết một tầmCòn ngắt sáu đừng lầm trong một khồThơ tám chữ xưa rày không thách đốNiêm luật vần ôm cổ chặt vần chơiTrắc chữ ba... chữ tám cũng trắc đờiNăm hay sáu chơi vơi không nhầm lẫn...Nếu bằng trước ôm vần cho kiên nhẫnCâu hai ba sao vẫn cứ thương hoàiVận là sau... chữ tám mãi chưa phaiCòn câu tứ thế vai cho câu mộtKhi sang khổ vận ôm cho thật tốtChữ cuối dòng vận nốt một lần thôiThôi tới đây tớ nói quá nhiều rồiThơ tám chữ mãi trôi theo bằng trắc…​
Đã bốn năm học dưới mái trường này,Bồi hồi sao nghĩ tới phút chia tay.Quá khứ ơi sao bỗng ùa trở lại,Để lòng tôi xao xuyến tận ngày nay.Tôi nhớ mãi những buổi học lý thú,Cùng bạn bè hăng hài lúc giơ tay.Tôi nhớ mãi lúc làm bài chăm chú,Thầy cô nghiêm nhưng học trò cứ "quay".Tôi nhớ cả "tiếng khóc vài bạn nữ"Bị bạn trêu nên "mít ướt" ấy màVà tôi nhớ lúc các bạn giận dữ,Toàn đứng lên, chửi bới và kêu laTôi nhớ cả thầy Ý dạy môn Toán,Đầu ít tóc nhưng trí óc tuyệt vờiChuyên làm thơ trêu trọc mọi ngườiLàm chúng tôi sảng khoái trong tiết họcVà tôi nhớ: cô Hạnh "đầy khó nhọc"Dạy cho tôi Văn học của đời ngườiBảo chúng tôi nên học đừng có lườiMong chúng tôi đỗ trường Chuyên danh giáBao kỉ niệm như ùa về trong tôi,Quá khứ này lòng tôi luôn tưởng nhớ,Nhớ thầy cô, bạn bè, những buổi họcNhớ ngôi trường, Lương Thế Vinh mến yêu​
Phượng vừa tàn...thì tình cũng vỡ tanAnh đã vội phũ phàng vui duyên mớiChỉ mình em đứng giữa trời mong đợiChờ gió qua thương gởi mảnh tình sầu.Ngược dốc đời mình biết phải về đâuĐành quay bước dưới bầu trời u ámLối ngày xưa mưa giăng sầu ảm đạmTrời không xanh bởi tại đám mây mù.Nhìn lá vàng đang ngủ dưới chiều ThuTình chia biệt cho dù còn thương nhớBiết làm sao khi chúng mình không nợĐành trách nhau tan vỡ bởi vô thường.Xa anh rồi nhưng còn vướng dư hươngLòng đau nhói tim tưởng chừng vỡ nátMột mình em cõng gánh sầu man mácKhóc cho duyên phận bạc của đôi mình.​
Nghe đắng lòng bất chợt nhớ tên aiMột bóng hình của tháng ngày chung lốiAi vội quên những gì như đã nóiCho cuộc tình theo mây khói tan mauMột kẻ buồn hồn quặn thắt tim đauBởi tình kia úa màu trong gian dốiVì một người đã đem lòng thay đổiĐể đường đời đơn bước chỉ mình tôiĐã hết rồi vị ngọt của đôi môiBờ vai lạnh khi trời đông trở gióChắc quên rồi kỷ niệm ngày xưa đóKhi bên người giờ có kẻ thế thayXơ xác buồn chiếc lá rụng heo mâyNghe xót xa giọt dài rơi mi mắtNhớ tên người bất chợt lòng se thắtNỗi đau này chắc người chẳng hiểu đâuChỉ lần này rồi đến tận ngàn sauKhông nhắc đến tên thêm lần nào cảKhi con tim giờ chỉ còn một nửaNhưng nát nhàu một nửa mảnh đớn đau.​
Hết thương rồi sao anh bảo còn yêuTình đã cạn đừng nhiều lời gian dốiĐể buồng tim phải bồi hồi trăm mốiÔm đau thương rồi mắc tội bạc tình.Thôi anh à! Hãy câm nín lặng thinhBao chua xót để riêng mình em chịuGào thắt lên thật nhiều anh đâu hiểuGiờ dỗi nhau hay nũng nịu cũng thừa.Bởi ân tình phân nửa cuốn theo mưaPhần còn lại mới vừa chôn đáy huyệtHãy gắng quên biết rằng còn tha thiếtĐừng tính toan thua thiệt chẳng ích gì.Mình bây giờ những kỷ niệm còn ghiNhưng tình chết níu ghì thêm tê táiĐường vào yêu trải dài bao oan tráiAi nên khôn...không trót dại đôi lần.​
Lòng buồn lắm nhưng nào đâu dám giậnChỉ tại mình số lận đận hẩm hiuCứ hảo huyền mơ ước một tình yêuRồi tự chuốt bao nhiêu điều phiền nãoSao cuộc đời mãi hoài trong giông bãoBiết tìm đâu chốn nương náo yên lànhẤm tâm hồn chút ánh nắng bình minhMột hạnh phúc..một tình yêu chân thậtEm đã đến trao ngọt ngào vị mậtCũng vội vàng tất bậc bước ra điGiọt mưa rào không ướt đẫm bờ miNhưng nỗi đau mãi đeo ghì trong dạCó những đêm suy tư lòng buồn bãKhi nhớ về ngày tháng đã đi quaChắc tại mình chẳng giống với taNói chia ly là thành người xa lạ.​
Em quay về năm tháng của ngày xưaTìm kỷ niệm...tuổi mới vừa đôi chínThuở bên anh mình nhìn nhau bịn rịnNhưng xa rồi em dấu kín niềm riêng.Đời hẫm hiu...ẩn hiện khắp mọi miềnThân phận bạc vô duyên đành nuốt tủiKiếp hồng nhan niềm vui nhanh tàn lụiChưa tròn thương đã lầm lũi đếm sầu.Mất nhau rồi không dấu được nỗi đauTình cũng đã phủ lên màu tang trắngĐêm tàn canh nhìn vầng Trăng đã lặnCòn mình em nơi hoang vắng não nề.Quá khứ chìm...giữa dâu bể nhiêu khêĐành quay lại đường về đơn thân bướcLê đôi chân bên đường đời xuôi ngượcThầm lặng lau! giọt nước mắt vỡ tràn.​
Đêm một mình nơi góc quán buồn tênhHồn suy tư bồng bềnh theo điệu nhạcNơi bờ môi nghe sao buồn chát ngắtLệ nghẹn ngào hay vị đắng cà phê..?Khúc tình ly bao chua sót não nềNhư mang chở kỷ niệm về giăng lốiCủa tháng năm lòng miên man khắc khoảiBao lâu rồi mà vẫn mãi chưa nguôiSương buông dần lạnh buốt trái tim côiĐêm canh tà cũng dần trôi lặng lẽBản nhạc buồn nghe lòng như ai xéBổng giật mình môi khẽ gọi tên aiDù biết rằng đó là những đắng cayLà vết thương không thể nào lành lạiCó phải chăng ta quá ư khờ dạiCứ tự mình ôm mãi một niềm đau.​
Đừng bắt em phải nói lời chia biệtKhi tình còn tha thiết lắm người ơiChớ bỏ nhau chới với giữa cuộc đờiThương yêu phải hai nơi sầu đơn lẻ.Một mình em dưới chiều Hè gió nhẹThầm gọi anh khe khẽ giữa núi rừngVắng nhau rồi em đứng lệ rưng rưngTim đau nhói tưởng chừng như vỡ nát.Nhìn bèo trôi thân lạc loài phiêu bạtNổi bơ vơ đâu khác chuyện đôi mìnhEm với chiều mãi câm nín lặng thinhĐành buông gió mặc tình hôn lên tóc.Anh tham sang níu cành vàng lá ngọcBỏ mình em...nơi góc khuất cuộc đờiChiều lặng thầm đứng đợi chiếc lá rơiNuốt nước mắt nghẹn lời đau xót quá.​
Có nhiều lần lòng tự hỏi một câuHà cớ gì mà canh thâu thức trắngVì mất nhau đêm đen về lạnh vắngNên đợi chờ dòng tin nhắn của ai..?Có nhiều lần nơi khoé mắt cay cayBởi hạt bụi vô tình ngày xưa đóĐã mịt mùng trong một chiều nổi gióCuốn những gì tôi đã có ra điCó nhiều lần lệ thấm ướt nhoà miBởi bụi kia mãi đeo ghì trên mắtBổng nhớ ai mà cõi lòng se thắtLỗi lầm nào đánh mất một tình yêuCó nhiều lần trong đêm vắng cô liêuThấy đơn côi nhớ nhiều về kỷ niệmRồi bổng dưng nghe như hồn chết lịmBởi xa rồi biết tìm kiếm nơi đâuCó nhiều lần mong năm tháng qua mauChở giúp tôi lỗi lầm nào khờ dạiVì mong chờ người cũng đâu trở lạiCho đêm trường thôi khắc khoải buồn đau.​
Thương yêu này...em trả hết cho anhBao cay đắng em đành cam gánh chịuĐường vào yêu biết bao điều chưa hiểuGiờ mới hay không thiếu nỗi đau nào.Thương yêu này đang đảo lộn lao đaoHình như cũng đang đi vào quên lãngThời gian trôi...tình phũ phàng nứt rạnBao luyến lưu năm tháng đã nhạt nhòa.Thương yêu này cũng đã vội chia xaBao nhiêu nhớ mặn mà không còn nữaĐừng mong chi sớm trưa ngày hai bữaBước bên nhau! Chọn lựa lối chung về.Thương yêu này khi bướm chán ong chêLang thang bước giữa bốn bề hiu hắtNếu gặp nhau nhớ dặn lòng quay mặtCòn gì đâu! đừng nước mắt lưng tròng.​
Em thấy gì trong đôi mắt của tôiLà xót xa hay nụ cười tuyệt vọngVui không em khi mình tôi lẻ bóngTháng năm dài với cuộc sống quặn đauHay phụ phàng vì một kẻ đến sauCho em chữ sang giàu và hạnh phúcNỡ đổi thay vội buông lời kết thúcAnh lặng thầm trằn trọc suốt canh thâuAi đã quên những lời hứa ban đầuTình vỡ đôi như nhịp cầu đổ gãyBước một mình trên lối mòn thuở ấyLệ nhạt nhòa tuôn chảy ngập lối điEm thấy gì khi tôi đã mất điNhững giấc mơ trong đau sầu ly biệtCó bao giờ em thấy lòng hối tiếcVứt bỏ người luôn tha thiết yêu em?​
Trăng bóng ngả lời yêu anh không nóiĐếm giọt buồn thầm gọi mãi yêu ơiMột lời thương anh không dám ngỏ lờiEm cứ đợi lòng đầy vơi nỗi nhớAnh yêu dấu ta hai đường cách trởĐã mấy mùa hoa nở tím triền sôngEm đợi anh trao hết mối tình nồngCanh khuya vắng chờ mong hoài không ngủTình sâu đậm trao nhau còn chưa đủCó trách nhau thêm ủ rũ tim buồnNhớ mong nhiều mi rớt lệ sầu tuônDuyên làng lỡ mảnh sầu buông giăng kínĐông đã chớm níu mùa qua bịn rịnLửa trong lòng đã tắt lịm từ lâuGiá ngày ấy mình đừng có quen nhauDuyên làng lỡ nỗi đau này em trả.​
Nhớ một thời nơi sông vắng có đôiNay dòng nước đem đất bồi phía lởThời gian trôi từng giờ đâu còn nhớEm cùng anh đang mắc nợ suốt đời.Duyên cạn rồi...mình trôi nổi hai nơiAnh quay mặt không một lời âu yếmCâu yêu thương cũng im lìm chết lịmKhi sang sông thì hiếm ngược trở về.Hàng thông buồn...đang rũ lá lê thêBến sông cũng nay bốn bề cát trắngEm ngồi đây đang oằn vai thầm lặngGiữa bơ vơ! Với giọt nắng cuối chiều.Nửa cuộc đời mình yêu nhớ bao nhiêuNay còn lại lắm điều tang thương quáChuyện tình yêu nhạt nhòa không có lạChẳng còn thương...thì như đá vô tình.​
Mất nhau rồi ngồi đứng lệ rưng rưngCon tim nhỏ ngập ngừng như nín thởThời gian trôi anh hửng hờ không nhớPhụ bỏ duyên quên nợ chẳng quay về.Bước thẫn thờ giữa dâu bể nhiêu khêDuyên phận bạc câu thề dang dở hứaAnh quay lưng tình cũng vừa chia nửaSầu miên man em đứng tựa bóng mình.Dang dở rồi...đành câm nín lặng thinhEm đau đớn mặc tình buông nước mắtTình trái ngang đành xa lòng cách mặtChỉ riêng em mới quặn thắt nghẹn ngào.Ôm suốt đời hoài bảo giữa chiêm baoNhiều vương vấn càng đào sâu cay đắngDòng nước biển khô cằn nhưng vẫn mặnNgược đường yêu luôn than ngắn thở dài.​
Vắng nhau rồi con đường nhỏ đìu hiuEm lặng lẽ bao chiều ra đứng ngóngNhìn lá bay...lòng vòng ôm lấy bóngMắt mòn trông hi vọng bước anh về.Mấy Đông rồi vẫn thế giữa làng quêBên xóm nhỏ bốn bề thanh vắng quáĐêm tàn canh tiếng gà luôn giục giãVẫn gọi nhau buồn bã đến não lòng.Em âm thầm trông ngóng phía bờ sôngKiếm chút nhớ đang bềnh bồng trôi nổiNhưng ngờ đâu trên bước đường lặn lộiAnh quên thương...đành chia lối rẽ tình.Chuyện đôi mình nay mất hết niềm tinEm lặng bước...ngước nhìn theo lối cũRồi trách thân đường yêu tình luôn phụDuyên trăm năm...đếm đủ đớn đau lòng.​

Xem thêm: Tai Nghe Awei Q12I (Giá 150, Tai Nghe Ep Awei Q12I (Giá 150

Thời gian này...anh luôn nghĩ về nhauĐể giữ mãi sắc màu hương hạnh phúcBởi thương em không tìm trong gạn đụcMuốn bên nhau mọi lúc mãi không rời.Nắng lên rồi ngày mới bước thảnh thơiHai chiếc bóng giữa trời...dang tay níuVướng đắng cay thật nhiều rồi mới hiểuQuá thương anh em nũng nịu...dỗi hờn.Tình chúng mình cũng đã lớn nhiều hơnKhông lo nghĩ chập chờn như lúc trướcLấy nhớ thương giữ cuộc tình mất đượcQuỹ thời gian! làm thước đếm đong tình.Sương rớt nhiều...ôm cây cỏ lặng thinhNắng đừng xuống làm chúng mình tan rãChuyện yêu thương! đậm đà nhưng rất lạDù gian truân nghiệt ngã vẫn chúng mình.​
Mình không còn ôm nhớ đứng bơ vơNăm tháng đến không bao giờ xa nữaVì thương anh em cam đành chọn lựaGiữ chút tình câu hứa những ngày yêu.Nhìn mà thương thân tiều tụy đi nhiềuChân em bước liêu xiêu như muốn ngãChuyện nhớ nhau đậm đà không có lạBởi mình thương tình đã quá trọn tình.Hết đêm rồi trời cũng phải bình minhDang tay níu đôi mình thong thả bướcDù gian nan trên đường đời xuôi ngượcLuôn bên nhau sau trước vẫn một lòng.Vắng nhau rồi anh hết ngóng lại mongNgồi thờ thẫn nhìn theo dòng cát biểnDặn lòng nhau giữ lời nguyền bất biếnDù bão giông không nghĩ chuyện lở bồi.​
Thuở còn thơ con thường nghe cha nói.Con ăn đi cha không đói đâu con.Lúc ăn xong nếu không hết vẫn còn.Cha ăn nốt, cha khen ngon đấy chứ.Khi lớn khôn con nhớ về quá khứ.Cha thường mang chiếc áo cũ vá vai.Đi dép lốp có lúc sút cả quai.Quần áo mới cha cất hoài không mặc.Cha nói mình thích mặc bền ăn chắc.Nhường hết áo quần vải vóc cho con.Cha bảo con cần quần áo đẹp hơn.Còn cha mặc áo rách sờn cũng được.Phải mưu sinh cha một mình xuôi ngược.Lo việc nhà lo việc nước việc dân.Cha luôn dạy con phải sống nghĩa nhân.Không lãng phí phải chuyên cần sớm tối.Mãi sau này con biết cha nói dối.Và biết mình đã có lỗi với cha.Cha là tấm gương chân chính thật thà.Vì nhường cho con mà cha nói thế.​
Thời gian rơi trên mái tóc của cha.Vất vả gió sương thành ra bạc trắng.Cả cuộc đời mình cha luôn thầm lặng.Trao ngọt ngào nhận cay đắng gian nan.Chưa bao giờ con nghe thấy cha than.Con còn nhớ thuở cơ hàn ngày trước.Một mình cha phải gồng mình xuôi ngược.Gánh vác việc nhà việc nước hai vai.Con còn nhỏ vợ bệnh biết cậy ai.Lúc khó khăn bao đêm dài cha thức.Lo cho vợ con yên vui hạnh phúc.Cha sẵng sàng chịu khổ cực hy sinh.Vì các con cha quên cả chính mình.Suốt cuộc đời cha trọn tình vẹn nghĩa.Con lớn khôn cha giã từ nhân thế.Nhớ về người mắt đẫm lệ tuôn rơi.Đối với con cha sống mãi trong đời.Con vẫn nhớ những lời cha chỉ dạy.Muốn được về ngày xưa thơ mộng ấy.Bên cha già luôn cảm thấy bình yên.​
Mấy mươi năm, làm người đi viễn xứĐã trãi dài, tự gánh nặng đôi vaiSống biển khơi, trong năm tháng ngày dàiĐêm trở gió, không lấy ai bầu bạnNước mắt rơi, nhớ về qua năm thángQuê hương buồn, thời bom đạn chiến tranhTuổi thơ Tôi, dang dở sự học hànhMẹ mất sớm, Ba cam đành nặng gánhĐôi vai gầy, những đêm đông giá lạnhNuốt tủi buồn, Ba chắp cánh con bayCây cần câu, với chiếc giỏ hằng ngàyThân gà trống, để nuôi con thay MẹĐêm không ngủ, bước chân Ba nhè nhẹĐể giấc tròn, cho con trẻ ngủ sayNét in sâu, chảy sệ dưới chân màyBao lo lắng, nỗi đắng cay vất vãCó những đêm, Ba mang về giỏ cáKhông người mua, Ba gánh cả đi thayĐôi chân trần, không nón lá qua ngàyMồ hôi đẫm, Ba dạn dày sương gióBa của con ơi ! Người Ba thời đó !Đã khổ nhiều, cơn khó nhớ làm saoMỗi bước đi, con khôn lớn tự hàoBa vẫn mãi, như ngôi sao chiếu sáng .!!​
Biết nói gì khi ngày lễ của cha.Bao năm rồi Người đi xa mãi mãi.Cả cuộc đời cha bôn ba bươn chải.Vì các con mình chẳng ngại hy sinh.Vất vả gian nan gồng gánh một mình.Cha dạy con sống có tình có nghĩa.Là chính mình giữa dòng đời nhân thế.Vượt thác ghềnh cố mạnh mẽ vươn lên.Biết hy sinh ta sẽ được đáp đền.Là đàn ông đừng sống hèn con ạ.Tốt xấu đúng sai trắng đen thật giả.Làm điều gì cũng trả giá về sau.Tốt hơn hết cứ sống thật với nhau.Giữa dòng đời ngẩng cao đầu là tốt.Có trồng cây mới cho ta trái ngọt.Thành công là nhờ chua xót đắng cay.Cha chắp cho con đôi cánh để bay.Con vẫn luôn nhớ những ngày xưa đó.Cha bồng bế dắt tay khi còn nhỏ.Để cho bây giờ con có ngày nay.​
Trong cuộc sống cha luôn là vầng sángGiữa giòng đời cha là áng thơ sayLà ước mơ cha nâng bước mỗi ngàyLà ánh đuốc cho tương lai rạng rỡSuốt đời con công ơn này ghi nhớTâm khắc sâu lời nhắc nhở cha yêuDù trên vai còn mang nặng trăm điềuLòng kiên vững bấy nhiêu ngày để sốngNgày quá ngắn mà năm dài tháng rộngNắng sớm chiều in soi bóng đời chaLà niềm tin vượt bão lốc phong baLà nghị lực để gia đình vững bướcHãy vươn tới một chân trời mơ ướcNơi bình yên mà ta được yêu thươngCùng bên cha đi hết những chặn đườngDẫu gian khó vẫn rạng ngời trong sáng.​
Thoắt ẩn hiện trong tâm hồn con nhỏĐấng sinh thành còn đó rạng vầng minhCuối đời cha vẫn mang mãi bên mìnhLời nói dối...chân tình đầy cao thượngNgày cưới mẹ...nội bất đồng ý tưởngSống chung nhà chén muỗng cứ động khuaMẹ từng đêm lệ ướt đẫm như mưaNội gắt gỏng đòi vào chùa cư ngụCha dối vợ...mẹ khen em hiền phụĐến bên bà cha dối đủ lời hayVợ con ngoan biết lỗi mẹ la rầyGiữ yên ấm đến ngày bà nhắm mắtMuốn con mình đậu vào trường nổi bậtCha dối rằng quan hệ rất thân danhVới cấp cao ở một sở đầu ngànhĐưa con tới thật nhanh bên giảng vụÔm căn bệnh ngấm ngầm cha chịu đủTàn phá dần lục phủ tận tim ganPhút cuối cùng cha vẫn cứ dối gianChỉ là bệnh cảm xoàn do thời tiếtCha vắt hết sức lực mình cạn kiệtCho gia đình cho máu huyết người thânDù cho cha còn nói dối vạn lầnVới con trẻ muôn phần cha đẹp nhất.​
Cả đời này cha dành tặng cho conKhi khỏe mạnh, lúc hao mòn thân xácLúc sung trí, khi cõi hồn thất lạcTình cha luôn khắc tạc tấm thân conNửa đời người cha lội suối trèo nonBàn chân đã chai mòn cùng năm thángMong con cháu mai sau được ngời rạngNén lòng mình soi sáng bước con điCó một điều mà cha mãi nghĩ suyTình cha đã cho đi nào tiếc nuốiYêu thương ấy..cha nhận về sầu muộnNỗi lòng này đã nhuốm cả đêm đenYêu thương con cha chăm bẵm, luyện rènCon sai bước, cha lòng hoen ứa lệTrút giận dữ mà thấy sao như thểMáu tuôn trào loang phế một buồng timCha mong sao con đừng bị nhấn chìmNơi vực thẳm, chẳng tiếng chim tăm cáNay cha đã tuổi xế chiều bóng ngảMong con đừng đổ ngã giữa đường đời.​
Đừng mãi hỏi sao cha ngày khó tínhÍt nói hơn và cáu kỉnh lạ thườngMà hãy nghĩ tuổi già vương tâm bệnhBởi một đời cho ta bến tình thươngLời ngỗ nghịch chẳng suy lường đôi lúcCha đòn roi giận dữ phút trào tuônTa ương ngạnh oán hờn luôn gim gútPhía vườn sau...mắt cha đục cơn buồnĐiều mẹ tặng là quần suôn áo đẹpVới cơm ngon cả giày dép...tiền xàiCha chỉ có chiều mưa dai...ướt mẹpCố trầm mình cho con đẹp tương laiĐêm trở giấc cha thở dài canh cánhNhững lo toan còn nặng gánh trong đầuBao hốc hác trên mắt sâu buốt lạnhThương con khờ lòng cha chạnh cơn ngâuCó ai biết...ngoài héo sầu khô rạtNhưng thâm sâu ươm mầm hạt tơ nonVắt nhựa sống đến hao mòn thể xácCố vươn mình che bóng mát cho conĐừng so sánh rồi méo tròn ánh mắtMẹ nâng niu không gay gắt rầy laVới con trẻ yêu thương cha giấu cấtMuốn con nên...dùng đắng chát làm quà.​
Có những khi trong lòng thấy trống vắngTự hỏi lòng, có còn nhớ anh không!Nhớ nhung sao cứ trống trải trong lòngHay bởi vì chờ anh trong vô vọngTrời vào đông gió lùa qua bến mộngLạnh trong tim,hay lạnh chốn cô phòngMang dấu yêu gởi vào khoảng hư khôngĐể chờ mong trải dài theo năm thángEm không muốn đưa anh vào dĩ vãngVì tình em đã chao hết anh rồiDù duyên mình có cách trở đôi nơiNhưng tình em, trao anh rồi anh nhé!​
Đông nức nở mưa phùn giăng khắp lốiGió khẽ vờn đưa nỗi nhớ chênh chaoNơi xứ xa giá rét có tràn vào ?Có thấy lạnh ? Có âu sầu thấp thỏm ?Chiều lặng lẽ ! Trúc run run từng khómÁng mây buồn vội rón rén trôi quaChẳng giống khi ghé chải mượt tóc ngàGieo mưa xuống xót xa bờ hiu quạnh.Dấu yêu hởi ! Phương này anh đã lạnhRét choàng ôm khiến cảnh tái tê sầuAnh một mình ! Hoài mãi nhớ về nhauMuốn bên cạnh tâm đầu xua giá buốtDấu yêu hởi ! Nỗi niềm thương quặn ruộtLo nàng mưa ..vội chuốt những ưu phiềnRét lạnh về... làm thổn thức con timĐêm buông xuống ! Nơi miền quê nhung nhớ.Anh muốn đốt.. cháy tim hồng ngọn lửaTình nồng nàn chất chứa quyện vào nhauDù thế gian có trắc trở thế nàoAnh nguyện sẽ ..gửi trao về em mãi !​
Đông đến rồi mình hò hẹn nha anhLời em nói rất chân thành đấy ạEm rất sợ cái u buồn lạnh giáĐời không anh đời sẽ hóa hoang tànHẹn hò đi để sương lạnh phải tanHơi ấm ấy sẽ ngập tràn lối nhỏMình cách trở giữa muôn ngàn vạt gióNhưng niềm tin vẫn hiện rõ trong đời.Giọt buồn nào ai lơ đãng đánh rơiEm nhặt được để sầu thời trỗi dậyKhổ chưa đủ sao cứ hoài cầm lấyAnh đau lòng...xin em hãy vứt đi.Hẹn hò nhanh kẻo trễ mất xuân thìThời gian hỡi sao cứ đi vùn vụtXin chậm lại cho ta vài ba phútSữa lỗi lầm những vết hụt chênh vênhTrời sang đông để mây xám bồng bềnhEm vô thức chìm quên trong hư ảoAnh hãy nhớ lòng em không giả tạoCây hoa tình vẫn vượt bão...hiên ngang.​
Anh biết không em mỏi mòn chờ đợiĐêm đông dài lòng vời vợi nhớ anhBỗng dưng nghe gió bấc khẽ rung mànhKý ức xưa như bức tranh mờ ảoCho em nhớ về một thời giông bãoTa luôn ngọt bùi rau cháo có nhauMặc gian nan vẫn cứ ngẩng cao đầuMình nắm tay vượt bể dâu ngang tráiBuổi chia tay anh hẹn ngày trở lạiMà giờ đây anh đi mãi chưa vềMột mình em chờ đợi dạ tái têChiều đông tới bến sông quê trông ngóngHoàng hôn tím khi ráng chiều đổ bóngNgười không về chỉ thấy sóng cô đơnTim nhói đau em thương nhớ giận hờnBước đi trên con đường mòn hiu quạnhVề nhé anh khi mùa đông giá lạnhSưởi cho em thay cho ánh lửa hồngVòng tay ôm thêm ấm áp mùa đôngTa bên nhau mãi mặn nồng hạnh phúc.​
Trời vào đông buồn ơi sao vời vợiMây xám giăng mưa lại lất phất rơiBao xuyến xao nhớ về một phương trờiỞ nơi đó người em yêu có nhớ....Đông năm nay một mình em trăn trởKhông vòng tay ôm ấm lạnh bờ vaiĐếm thời gian sao thấy tháng năm dàiLá từng chiếc rụng rơi buồn hiu hắt...Anh đâu biết tình em trao chân thậtMãi dỗi hờn cho nỗi nhớ thiết thaHãy quên đi những chuyện của ngày quaĐể cùng đón đông nồng nàn anh nhé...​
Vài chiếc lá cuối Thu còn thổn thứcBấc phong trần rạo rực bước ngang quaThảo nguyên xanh sương trải thảm hiền hoàMây ngơ ngẩn ngắm sao sa vừa sáng.Vầng trăng khuyết đâu vơi hồn lãng mạnThi sĩ tìm bầu bạn với Hằng NgaLạ lùng thay không rượu cũng không tràSao chếnh choáng hồn ta nghiêng ngã vậy ?Em như vị thiên thần ôi lộng lẫyĐến cùng anh khơi dậy những nồng nànGieo nụ tình trải khắp đất hồng hoangVườn yêu trổ rộn ràng muôn hoa ái.Thời gian hỡi! Làm ơn ngưng đọng lạiThiên thần ơi! Ta ngây dại mất rồiĐây nụ cười, ánh mắt cả bờ môiKia nhịp đập bồi hồi lưu luyến mộng.Nắng rón rén vào rèm thưa lay độngTa mỉm cười khát vọng hãy còn vươngTình xa ơi! Như thế đủ thiên đườngĐông này ấm người thương em có biết ?​
Đông về rồi mà anh ở nơi đâuĐể cho em ôm nỗi sầu mong nhớĐêm thao thức suốt canh trường trăn trởĐẫm mặn môi tim nức nỡ nghẹn ngàoĐông đã về chẳng còn nắng hanh haoĐường khuya vắng trăng sao mây che khuấtĐợi chờ anh mỗi ngày như thường nhậtĐắng cay lòng thực chất anh đã quênĐông về rồi mà chẳng ở kề bênĐược anh ôm hôn lên đôi má thắmĐã nguyện ước cùng thêu hoa dệt gấmĐành lòng thôi lệ đẫm mắt nhạt nhòaĐông về rồi cải vẫn trổ đầy hoaĐem giá lạnh buốt da mà đến vộiĐừng hờn trách em đây lòng nông nỗiĐôi chúng mình hai lối chẳng trọn duyên!!!​
Dấu yêu ơi! Ngoài trời đang mưa đóMưa gió mùa đông bắc có biết khôngAi cũng bảo tình yêu luôn thắm nồngSẽ ấm áp trong ngày đông giá lạnhNhưng khi mưa em thấy mình hiu quạnhChẳng vui gì lòng canh cánh buồn thêmĐâu cùng anh chia sẻ những nỗi niềmCòn hạnh phúc êm đềm đâu chẳng thấyĐiểm tựa nào để vững lòng tin cậyKhi trao anh tình yêu ấy chân thànhSao em thấy thật sự quá mong manhĐêm gối chiếc bên mành lệ đẫm ướtNếu có ước mong thời gian đảo ngượcĐể tim hồng đừng có xước thương đauNếu một ngày chúng mình có gặp nhauThì anh hãy vội bước mau đi nhéĐừng bao giờ tỏ tình thương nhỏ nhẹMặc cho em lặng lẽ bóng đơn côiGiấc mộng điệp giờ tan biến mất rồiChỉ còn đó tim bồi hồi nghẹn ứcEm không biết là mơ hay sự thựcLòng ngổn ngang day dứt nghĩ trăm điềuĐường vào đời sao quạnh vắng cô liêuĐường vào yêu sao quá nhiều cay đắng!!​
Rồi mai đây trên dốc đời nghiệt ngãAnh có còn...nhớ nắng Hạ ngày xưaLúc bên nhau hai đứa mãi nghịch đùaNhặt xác phượng tay đưa cài bím tóc.Anh còn nhớ ngày nhọc nhằn trốn họcĐèo nhau đi kiếm góc nhỏ phố phườngEm dỗi hờn mắt hướng quán Ốc HươngRồi khẽ bảo phía bên đường em thích.Thời gian trôi tháng năm dài biệt tíchMình kiếm tìm mục đích của tư riêngBao năm qua hiện diện khắp mọi miềnChân lê bước triền miên nơi đất khách.Nhưng về đây tình yêu nay mất sạchÔm đau buồn chẳng có cách nào hơnBởi tình anh chưa lớn mãi chập chờnEm ngóng đợi lòng từng cơn đau nhói.​
Chiều hôm qua mưa rào dâng ngập lốiTưới ruộng đồng ... dịu mát nỗi niềm riêngXóa tan đi bao rát bỏng ưu phiềnHạ đã về mỉm cười duyên lá cỏNhớ ngày xưa áo dài bay trong gióNón nghiêng che đôi má đỏ môi hồngNụ tầm xuân sân trường rực rỡ bôngNhặt cánh phượng sao nghe lòng nức nởMùa chia tay tuổi học trò luyến nhớBạn và tôi mỗi đứa ở muôn nơiGói hành trang chập chững bước vào đờiCánh chim di nơi phương trời viển xứRồi ngày kia dừng bước chân cô lữDòng nhật ký còn nét chữ chưa phaiBụi phong sương ôm kín cả hình hàiNhưng con tim vẫn đập hoài mộng đẹp.​
Ngày em bỏ làng quê theo con nướcBến đợi chờ anh đơn bước lẻ loiLục bình trôi phai sắc tím xa rồiQua nhớ bậu sao bậu đành đi vội!Mang theo tiếng thở dài đêm trăng tốiTiếng kêu buồn quốc quốc quyện mây trôiEm phương nào có nghe tiếng xa xôiGió thổi mãi câu hò rơi ngày ấy!Thời gian ơi! Có nghe mùa Hạ vẫyTiếng ve sầu run rẩy giữa màn sươngMùa hạ xưa sắc hoa phượng còn vươngCâu ước hẹn sao ai đành quên mất!Tuổi học trò với tâm tình chân thậtĐã phai dần theo tất bật mưu sinhTrên con đường bao vất vả điêu linhAi còn nhớ chân tình hoa phượng đỏĐã qua rồi mấy mươi mùa hạ đóTóc phai màu theo lớp bụi thời gianLòng không phai bao kỷ niệm ngập trànTình phượng vỹ! hạ ơi! sao vội bỏ….​
Mùa hạ cũ nhắc ta ngày thơ béChẳng chút sầu ngấm nghé những ngày vuiGiờ chia xa bao mong nhớ ngậm ngùiTa gói lại những buồn vui thuở ấyMùa hạ cũ chân tình ai nếm trảiMới hiểu về câu thân ái cho nhauĐể đường đời bao cay đắng nhạt màuTa còn có chút ngọt ngào đọng lạiMùa hạ cũ dẫu xa rồi xa mãiChốn bụi trần đã phủ trái yêu thươngNgẩn ngơ hoài mong nhớ với vấn vươngCũng chẳng thể quay về đường chốn cũMùa hạ cũ lời ru còn ấp ủTiễn ta vào lối cũ chẳng người quaĐể lối về lưu luyến phượng hồng xaĐể trở trăn cuốn trôi theo chiều gióMùa hạ cũ lời thề xưa còn đóĐã muộn màng chuyện tình gió bên trăngTa chúc nhau muôn thuở vẹn đôi đàngTình và nghĩa yêu thương còn lắng đọng….​
Kìa phượng hồng đang khoe sắc anh ơiTiếng ve hát giữa trời hè oi ảMùi rạ thơm đưa hương về mọi ngảSắc bằng lăng tim tím cả hồn yêuLũ trẻ trâu cười vang dưới nắng chiềuCơn gió lớn cánh diều nghiêng trao đảoChút nắng nhạt còn vương trên vai áoCùng đôi ta bước dạo khắp triền đêHoàng hôn buông trên lối cũ ta vềMôi kề môi lời hẹn thề chung thủyXiết vòng tay ghé tai em thủ thỉHạ yêu này giờ chỉ của hai taDấu yêu ơi ! Anh có thấy xa xaNhững sáng đèn trong mọi nhà đã bậtMàn đêm về ánh mặt trời đã tắtSao vòng tay vẫn xiết chặt mặn màĐẹp ngọt ngào vang mãi khúc tình caNgàn hạ qua vẫn thiết tha nồng thắmChung mái nhà sống bạc đầu đầm ấmMỗi hạ về thêm tô đậm tim yêu.​
Em đã đến ôi mùa xuân đẹp quá,Áo lụa là hoa lá cũng hờn ghen.Nụ cười xinh nồng thắm đượm hơi men,Anh chìm vào trong mùa xuân đắm đuối...Thiếu vắng em tình trong anh tắt nguộiEm dịu dàng như mặt nước hồ trong.Khiến cho anh dậy sóng ở trong lòng,Anh ao ước được chìm trong biển mộng!Em mùa xuân, làm bức tranh sống động,Đưa anh vào những điệp khúc mê say.Cứ ngân nga bản tình ca ngày ngày,Làm dịu mát cơn oi nồng mùa hạ.Mùa xuân đến tô màu muôn cành lá,Tiếng chim ca rộn rã đón xuân về.Gió nhẹ nhàng hôn mái tóc thoả thuêTình ta đó bềnh bồng như mây trắng.Mùa xuân đến anh không còn trống vắng,Mà ngọt ngào, như nắng toả dịu êm.Được bên em trong cảm giác êm đềm,Anh yêu lắm, Em mùa xuân yêu dấu!​
Xuân đang về trên khắp nẻo quê hươngEm cũng đã theo đường yêu tiến bướcMây với gió ôm thương bay xuôi ngượcHạnh phúc về nhẹ lướt khắp buồng tim.Bao nhớ nhung đang chiếm gọn im lìmTrong đáy mắt ru tình...thim thiếp ngủEm ghét anh trách hờn thương chưa đủNhưng trong em chẳng biết phụ bao giờ.Nắng chiều tàn ngơ ngẩn nhớ vần thơNgày hai đứa thẩn thờ... gieo lắm mộngThơ em viết nửa dòng luôn đứng ngóngĐôi mắt buồn lắng đọng... ghép vần yêu.Anh biết không tình thiếu nhớ nhau nhiềuLòng vẫn mãi chắt chiu gồng gánh đợiGiờ bên nhau thảnh thơi vui Xuân mớiMình không xa...vì bởi...quá thương rồi.​
Nếu có giận chờ xuân qua anh nhéBởi xuân về nhiều hoa lá thơm hươngCó nắng vàng, có gió khẽ vấn vươngMái tóc bay, môi hường cùng má thắmĐừng giận nhé khi xuân về buồn lắmNếu một mình chìm đắm giữa không gianĐơn bóng ư? Xuân rực rỡ nắng vàngChẳng thú vị khi lang thang đếm bướcAnh biết không bao niềm vui có đượcLúc xuân về ao ước trọn giấc mơBởi lạnh đông sương giá rét hững hờLàm tê tái giấc mơ em chờ đợiĐược không anh? Đừng mắt buồn vời vợiXuân đến rồi xuân cũng vội ra điĐừng u buồn sương rơi vướng hàng miLời yêu thương mãi thầm thì anh nhé!​
Xuân đến rồi chẳng muốn dấu điều chiKhao khát đêm về nghĩ suy nhung nhớTa lạc vào nhau cùng chung nhịp thởCơn mưa chiều...bỡ ngỡ mộng nẻo yêuHai kẻ sầu bi đời còn bao nhiêuĐã hiểu nhau...thương nhau thì nhặt nắngGom ấm nồng ...hong khô bao cay đắngCho nhau ngày trống vắng...bớt quạnh hiuXuân đến rồi ...em vì muốn chắt chiuChút tình cuối cho lời ca vang mãiCho cả hai sẽ không còn tê táiMá ửng hồng....môi mọng lại vẻ xuânThềm năm mới...thoảng đôi chút tần ngầnĐếm hoa rụng trong phân vân xa xótVà em biết...anh là miền dịu ngọtLà men nồng chót vót cung thanhLà dịu êm trầm mặc luỹ tre xanhBao bọc tim em...làng quê nho nhỏKhung trời mới cho giấc mơ bày tỏXin nói lời: «yêu dấu...cảm ơn anh»​
Em nơi này ân tình mãi chứa chanMong xuân đến lấp dần miền trống vắngMột góc nhỏ nơi tim hồng rung độngVì xa nhau nên mong ngóng bao ngàyXuân đã về mang nỗi nhớ đắm sayLòng bất chợt chứa đầy bao niềm ướcCũng háo hức trong dòng người xuôi ngượcMang ân tình ướp thương nhớ gửi traoCuối đông rồi cơn gió cũng hanh haoBờ môi thắm xuyến xao khi chờ đợiMong anh đến mang theo mùa xuân tớiThêm ngọt ngào nỗi nhớ mãi trong timMình cùng say trong hạnh phúc kiểm tìmKhi hai đứa đắm chìm chung nhịp thởCho khao khát dâng trào xua nỗi nhớThắm tình nồng khi được ỏ bên nhau.​
Nhìn chiếc lá chiều thu rơi nhè nhẹChạnh lòng buồn nhớ lại kỷ niệm xưaNắng thu vương trên tà áo học tròLàn gió nhẹ thổi tóc ai ngoài phốLục ký ức tìm chút hương tình cũTrả cho người lòng vơi bớt chênh chaoYêu thương xưa giờ đã khuất chân trờiCó níu giữ cũng chỉ là ảo mộng !Người cất bước đi về nơi xa lắmTôi âm thầm ngồi đếm lá vàng rơiBao lá thu rơi rụng xuống canh đờiLà bao nỗi thương sầu tôi đã trải !Tình xưa ấy tưởng mãi là quá khứChợt ùa về trong chiều nắng hanh haoLàm con tim đã cũ ná́t úa nhàuLỗi nhịp bởi nắng chiều thu vàng vọtNgồi nhìn chiếc lá rơi chiều thu biếcGợi nỗi niềm ngồi đếm ngược thời gian !​
Cúc bên hiên vừa mới hé nhụy vàngDưới ao sâu sen tàn vừa rụng cánhGió heo may cho lòng ai se lạnhThu hắt hiu cô quạnh cả đất trời.Mây bồng bềnh nên nỗi nhớ chơi vơiNgàn lá đổ cho đời thêm nuối tiếcMùa thu xưa đã trôi xa biền biệtĐể nơi này da diết nỗi sầu thương.Bước độc hành tìm lại chút dư hươngChiều sương khói buồn vương lên khóe mắtLửa tình yêu như ráng chiều vụt tắtNgày giã từ se thắt cả buồng tim.Đêm thu buồn thăm thẳm một màu đenTừng kỷ niệm cứ len vào ký ứcThu mênh mông cuộc tình sầu day dứtThu dạt dào thổn thức cả trời thơ.​
Thu đã sang em bỗng thấy u sầuLá vàng vọt cứ thay nhau rơi xuốngAnh đi mất không còn ai chiều chuộngEm dỗi hờn nên chẳng muốn rong chơiThu đã sang anh chẳng ở bên đờiLàm giọt lệ cứ tuôn rơi hối hảPhố đông đúc nhưng sao toàn người lạThèm nụ hôn vào đôi má ấm nồngThu về rồi anh hỡi có biết khôngDù xa cách mối duyên hồng em giữAnh cứ bảo chuyện mình là quá khứNhưng với em nó luôn ngự tim nàyMùa thu về trời đất bỗng hoá sayNắng mỏng mảnh làm dày thêm nỗi nhớCuộc tình ấy chẳng biết tròn hay lỡNhưng với em trót nặng nợ mất rồiThu đã về ôm một trái tim côiLời anh nói em cứ ngồi mơ tưởngThơ anh viết toàn những lời vay mượnHay thật lòng...để thu vướng trầm tư.​
Dở dang rồi lưu luyến nữa chi anhTình Thu cũ nay đã thành kỉ niệmTa mãi đợi trong chiều mây loang tímThả hồn trôi chết lịm mảnh tim khờ.Chẳng bao giờ ta trọn vẹn giấc mơKhi lỡ hẹn một giờ, xa suốt kiếpChia đôi nhé mộng uyên ương hồ điệpVấn vương chi ? bước tiếp đoạn đường dài.Đã bao lần mùa Thu rớt trên vaiEm góp nhặt cánh hoa cài mái tócNgày xưa hỡi ! Tuổi thanh xuân ngà ngọcNỡ trôi đi, chợt mưa khóc ngàn sầu.Gió chuyển mùa, người thương mãi nơi đâuTa cứ mãi ôm một bầu tủi hậnBuồn tim nhớ xuôi về tim chen lấnĐến bạc đầu, ta mãi vẫn chờ nhau.​
Bước chân anh xuôi theo mùa lá rụngVương giọt buồn rơi đọng ướt bờ miThu qua rồi, thu đến thu lại điĐể cho em, ước gì...? Chưa kịp nóiVần thơ xưa ánh trăng soi chờ đợiCâu hẹn hò anh gửi cả đêm mơÔm tình em năm canh bóng trăng mờRu nỗi niềm tình thơ lời không tiếngVần thơ nay mắt môi em hòa quyệnGiọt sương đêm đưa tiễn ánh trăng ngàĐêm lạnh buồn vang vọng tiếng thu caNửa bài thơ em xót xa để lạiBức tranh thu nhớ anh buồn tê táiLá rơi nhiều có phải tại mùa thu?​

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

  • Chịu nổi hay chịu nỗi

  • 7 lần nàng tiên cá xuất hiện ngoài đời thực được con người bắt gặp i vivu thế giới

  • Xe gtdd nghĩa la gì

  • Trò chơi dân gian việt nam

  • x