Cách đây 3 năm, sau khi coi lại lần hai Thế giới người ta sống (Worlds Within | The World That We Live In), trong lòng bỗng có chút cảm khái nên mình cũng có ghi lại vài dòng ở đây. Giọng văn của nhiều năm trước hẳn vẫn khá trẻ con. Bài viết năm đó cũng không tính là review, vì nó vẫn còn sơ sài, và mình cũng lười đào sâu vào tâm lý của từng nhân vật. Nay có dịp ngồi rà lại album cap màn hình mới bắt gặp câu này của Jung Ji Oh (Hyun Bin), nên viết đôi dòng review vậy.
Bạn đang xem: Phim thế giới người ta sống

Lần đầu mình coi Worlds Within là vào năm 15 tuổi, nay đã hơn 8 năm, nhưng đến tận giờ, mình nhớ như in cảm giác khi nghe câu thoại này, chua chát. Một người đạo diễn làm ra những drama đậm tình người, yêu nghề đến mất ăn mất ngủ nhiều tháng, lại đi nói với người yêu cũ dây dưa chưa dứt rằng, phim ảnh hoá ra chỉ là thứ anh ta trốn chạy khỏi hiện thực phũ phàng.
Khi lớn hơn một chút, mình mới hiểu câu chuyện đằng sau đó. Cũng như bao người, mỗi khi áp lực hay gặp nhiều khó khăn, nhiều lúc mình cũng chọn những bộ phim để cày, cũng chìm đắm trong chút ảo mộng của thế giới điện ảnh trong chốc lát để thoát khỏi hiện thực tàn khốc. Nhưng, khi phim hết, mọi chuyện vẫn như cũ. Thoát được một phút, nhưng chẳng thoát được cả đời. Cuộc sống ở thực tại, dù thế nào cũng sẽ vẫn tiếp diễn. Chuyện gì cần đối mặt, thì sớm hay muộn cũng phải đối mặt.
Đến bây giờ khi ngẫm nghĩ lại, mình dần hiểu cảm giác của nhân vật Jung Ji Oh.
Anh ta chọn nghề làm phim vì muốn vẽ nên một cuộc sống đẹp đẽ, một tương lai rạng rỡ sau này. Tốt nghiệp, chân ướt chân ráo bước vào đời, anh mới nhận ra rằng, giấc mộng làm điện ảnh vốn chỉ dành cho những nghệ thuật gia lắm tiền, còn một kẻ xuất thân từ nông thôn, cha mẹ ngày ngày làm ruộng chăn bò, chị gái công ăn việc làm không ổn định, một mình anh ta cáng đáng mọi việc. Sống thôi đã đủ vất vả rồi, anh nào còn tâm sức để nuôi cái ước mơ kia. Thế nên, Ji Oh chọn làm phim truyền hình để sống, và ít nhất, khi mẹ làm đồng về vẫn có thể coi phim của anh. Nhưng, dù anh có đặt bao tâm huyết vào những bộ phim của mình thì rating cũng không cao được như mong muốn. Tiền lương vì thế vẫn mãi ba cọc ba đồng. Phải chăng đó là nỗi bất lực của những người trẻ, và cả mặt trái của hai chữ “ước mơ”, điều mỗi chúng ta ai cũng phải trải qua?Có lẽ đây cũng là lý do tại sao sau này, mỗi khi Joo Joon Young (Song Hye Kyo) kể lể và than phiền về mẹ cô tồi tệ như thế nào, Ji Oh thấy rất khó chịu và gay gắt. Cô căn bản không hiểu, sống trong một gia đình có điều kiện, từ nhỏ đã được bảo bọc, điều đó thật may mắn biết bao. Thì ra, chính nỗi tự ti về chính mình, về xuất thân của bản thân, về cái suy nghĩ dù anh cố gắng thế nào cũng không thể sánh được với người bạn trai cũ của cô, mới là nguyên nhân khiến anh lạnh nhạt và chia tay “không lý do” với Joon Young. (Đoạn này ngược lắm!!!