Mọi người đều biết em yêu anh

Mở đầuChương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13.1Chương 13.2THÔNG BÁO Chương tiếp

ღ Chương mở đầu: Kết thúc hay khởi đầu ღ

edit: diepanhquanbeta: Khánh Linh & hanhmyu“Nhìn đây này, nhìn đây này! Phải rồi, tươi lên nào! Rất đẹp! Một hai ba, OK”.“Sát lại nào! Phải rồi, gần hơn nữa.

Bạn đang xem: Mọi người đều biết em yêu anh

Đừng nhìn cô ấy, nhìn tôi này. Phải rồi, chuẩn bị nhé, OK!”.Tháng sáu nhất định là tháng ly biệt. Trên sân trường đại học A, những bộ lễ phục tốt nghiệp màu đen rộng thùng thình đón gió bay phấp phới. Khắp nơi đều là các cô cậu thanh niên gương mặt hớn hở tranh giành chụp ảnh chung với nhau. Hà Tiếu Nhiên giương chiếc máy ảnh kỹ thuật số bảo bối của mình lên, bận chỉ huy các bạn học bày ra các loại tư thế trước ống kính, chốc chốc lại bấm nút chụp. Kính ngắm không ngừng di chuyển qua từng thân ảnh, sau đó bỗng nhiên dừng lại ở một nơi không xa.Hai nút của chiếc áo sơ mi trắng như tuyết mở bung, lộ ra xương quai xanh cực kỳ tinh tế, tay áo rộng được xắn lên, nếp gấp đến khuỷu tay nhưng không lộ vẻ lôi thôi. Chiếc áo màu trắng sáng bên trong bộ đồng phục tốt nghiệp màu đen trông càng chói mắt. Hà Tiếu Nhiên thoáng sửng sốt, ánh mắt di chuyển khỏi kính ngắm. Ngay lúc anh không để ý, đang hòa vào dòng người xúc động trước nghìn vạn lời phụ đạo viên đang nói, gương mặt thanh tú dưới bóng râm của gốc đại thụ có chút mơ hồ nhìn không rõ, cô âm thầm điều chỉnh tiêu cự máy ảnh, ấn nhẹ nút chụp.“Vợ à, chụp cái gì mà hăng say vậy?”. Không dám nhìn lại tấm ảnh vừa chụp, Hà Tiếu Nhiên nhanh chóng di chuyển ống kính đến tòa nhà hành chính cao lớn của trường học, ánh mặt trời chiếu vào ô cửa sổ thủy tinh có chút chói mắt. Cô chần chừ, không biết có nên chụp một tấm ảnh bâng quơ hay không. Bả vai thình lình bị ai đó vỗ thật mạnh, không cần quay đầu lại cô cũng biết người đó là ai. Nghĩ đến vừa mới chụp lén anh ấy, cô có chút chột dạ, lên tiếng đáp lại qua loa: “Chụp tòa nhà hành chính xinh đẹp của trường chúng ta”.“Ồ? Tòa nhà ấy có cái gì đẹp mà chụp, không bằng chụp anh này”, người bên cạnh đã tiến lại gần, một tay to lớn khoác lên vai cô, tay còn lại vẫy gọi một bạn học gần đó: “Lý Kế, đến đây, chụp vợ chồng mình một tấm”.Lý Kế chạy đến, nhận máy chụp ảnh từ tay Hà Tiếu Nhiên. Hắn không dám bảo Tiêu Thượng Kỳ phối hợp với góc chụp của mình, chỉ đảnh lui về sau vài bước, hết ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên đến khi tìm được một góc chụp đẹp, nhắc nhở hai người trước ống kính: “Cười lên nào, nhìn vào đây, một hai ba!”.“Tách!”. Bàn tay người kia đặt trên vai cô lưu lại dấu vết nóng bỏng. Nội tâm Hà Tiếu Nhiên có chút buồn vui lẫn lộn, vui vì cuối cùng cô cũng có một tấm ảnh chụp cùng anh ấy, buồn vì có lẽ đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất cả đời này của hai người.Tiêu Thượng Kỳ. Hà Tiếu Nhiên trong lòng khẽ gọi thầm tên anh, giống như hơn hai nghìn ngày trước đây. Chỉ là… tiếng lòng của cô đến bây giờ anh ấy đều không nghe thấu.

Xem thêm: Trình Tải Video Hd Từ Facebook Về Điện Thoại Android Và Iphone

Quá khứ, hiện tại, tương lai… Có lẽ, không có tương lai.Chụp ảnh lưu niệm cá nhân chấm dứt đến phần chụp ảnh chung cả lớp. Khi lớp trưởng kêu gọi mọi người đến đứng vào vị trí, bước chân Hà Tiếu Nhiên thoáng chần chừ, tiến đến đứng bên cạnh Trần Phi Nhi. Không ngoảnh đầu lại cô cũng biết, Tiêu Thượng Kỳ dĩ nhiên sẽ đứng phía sau bọn cô.Dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, mọi người xung quanh mỉm cười, ồn ào xô đẩy nhau, chỉ một mình cô trong lòng vừa cay đắng vừa chua chát. Anh ấy sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đến gần người con gái anh ấy thích, cũng giống như cô sẽ nắm chắc cơ hội cuối cùng gần sát anh như lúc này. Tiêu Thượng Kỳ. Hà Tiếu Nhiên thầm nghĩ, anh xem, em hiểu rõ anh như vậy đấy.Một ngày cuối cùng trước khi rời trường, đã nhận được bằng tốt nghiệp, hình tốt nghiệp cũng đã rửa xong. Tiêu Thượng Kỳ bảo anh ấy đã đặt chỗ ở hộp đêm Sea Pearl lớn nhất, xa hoa nhất thành phố, lập tức nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt. Sea Pearl là chỗ thế nào? Trong thành phố, người giàu, có tiền có thế lực mới có thể đến tiêu tiền, bia rượu bán ra với giá trên trời. Đối với đám sinh viên vừa mới tốt nghiệp không xu dính túi như bọn họ nghĩ thôi cũng quá xa xỉ, thực không dám mơ tưởng. Tiêu Thượng Kỳ lại có thể bỏ ra số tiền lớn như thế mời toàn bộ các bạn cùng lớp dùng bữa cơm chia tay.Mọi người phân công nhau lái xe. Tiêu Thượng Kỳ gọi Hà Tiếu Nhiên đến, anh ấy dĩ nhiên có xe. Có điều trông thấy Trần Phi Nhi đứng bên cạnh anh ấy, Hà Tiếu Nhiên vô thức lắc đầu, “Em có chút việc, lát nữa sẽ đến”, cô cự tuyệt vì biết rằng, anh ấy dĩ nhiên quý trọng từng giây từng phút thế giới của hai người. Cô phải biết điều một chút, không thể làm kỳ đà cản mũi.“Chuyện gì mà nhất định phải làm hôm nay?”, Tiêu Thượng Kỳ mặt nhăn mày nhíu, cũng không buồn để ý nữa, vừa dẫn Trần Phi Nhi đến chỗ đậu xe, vừa lớn tiếng dặn dò Hà Tiếu Nhiên: “Vợ à, anh hiếm khi mời khách, em phải đến đúng giờ. Đến muộn sẽ phạt em uống rượu đấy!”.“Biết rồi!”, Hà Tiếu Nhiên mỉm cười đáp lời, đi một đoạn xa mới lặng lẽ ngoảnh đầu lại. Phía xa, Tiêu Thượng Kỳ đã khởi động xe chạy đi, chiếc Mecerdes-Benz đánh một vòng quay đầu đẹp mắt, thoáng cái đã mất hút trên con đường rộng lớn, râm mát của trường học. Không do dự, cũng không lưu luyến.Thời khắc ly biệt cuối cùng còn chưa đến, nhưng Hà Tiếu Nhiên bất chợt nghĩ đến một đoạn văn của Tịch Mộ Dung, nàng từng nói: “Mỉm cười tạm biệt anh, cất giữ anh vào một góc phố nhỏ. Dù bao lần hồi tưởng, bóng dáng trầm mặc của anh vẫn mờ đi dưới ánh nắng chiều. Dù em không ngừng ngoảnh đầu, không ngừng vẫy tay, nhưng tại thời khắc cuối cùng, một chỗ rẽ che khuất bóng hình anh, từ đó về sau ngăn cách chúng ta vĩnh viễn. Chính là ly biệt”.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

  • Chịu nổi hay chịu nỗi

  • 7 lần nàng tiên cá xuất hiện ngoài đời thực được con người bắt gặp i vivu thế giới

  • Xe gtdd nghĩa la gì

  • Trò chơi dân gian việt nam

  • x