{chùm} thơ tâm trạng về cuộc sống viết bởi dòng lệ nhạt nhòa

Những bài thơ thể hiện tâm trạng buồn chán vu vơ về tình yêu và cuộc sống mới nhất. Thơ lòng buồn miên man, bất định,… với những sáng tác mới nhất hiện nay.

Bạn đang xem: {chùm} thơ tâm trạng về cuộc sống viết bởi dòng lệ nhạt nhòa

*
Thơ buồn chán vu vơ về tình yêu & cuộc sống.

#01VÙI CHÔN DĨ VÃNGThơ: Cao Hằng

Đã lâu rồi cũng chẳng thấy chờ mongVà trông ngóng cho cõi lòng tê táiHương yêu thương bỏ ta đi vụng dạiTim khô dần trễ nải lửa tình ta.

Tháng năm dài tàn phá cả làn daRồi giết chết những ngọc ngà yêu dấuTrái tim đau tự bao giờ thẩm thấuSạn chai dần sự thật dẫu lòng đau

Thế gian ơi! cuộc sống có muôn màuCứ lơ đãng cho ướt nhàu khoé mắtRũ bỏ đi phút giây buồn hiu hắtChữa lòng mình sóng quặn thắt dần qua.

Thời gian kia sẽ phủ bụi xót xaHãy quên lãng thứ phù hoa lơ đãngTa sẽ đi sẽ vùi trôn dĩ vãngNhẹ nhàng ru hoà theo áng chiều tan!

*
thơ buồn chán vu vơ (ảnh: internet)

THƠ BUỒN CHÁN VỀ TÌNH YÊU

#02ĐƯỢC MỘT MẤT MƯỜIThơ: Triệu Phú Tình

Ta mệt rồi quên gửi nhớ vào thơQuên hờn giận quên vu vơ kể lểMải ngụp lặn giữa dòng đời dâu bểMà vụng về quên sức khỏe bản thân

Học siêng năng làm lụng thật chuyên cầnVì còn trẻ gắng để phần tích lũyLao vào việc như con ong chăm chỉNhưng ông trời cố ý chẳng chiều cho

Vốn thông minh lại có tính mầy mòBản chất tốt nên ngây khờ đến dạiLuôn vui vẻ giúp người mong thoải máiHẳn kiếp này nghiệp ta phải tu tâm

Trải qua bao giông tố với thăng trầmNgấm một lẽ điều cao thâm đơn giảnLuật nhân quả được mất đừng ngao ngánCứ vô thường ghi nhận chữ có không

Cuộc sống đâu tươi mãi một màu hồngCân bằng giữ để cho lòng thanh thảnChớ gắng gượng tự nhận về bản ánĐược một phần mất cả vạn lần đau.

#03THÀ CÔ ĐƠNThơ: Tùng Trần

Lê buớc chân một mình thân cô độcBởi tình đời lắm lừa lọc dối gianKhi giấc mơ còn lại đống tro tànNên nghĩ đến thấy càng thêm chán ngấy

Thà lẻ loi sống cuộc đời như vậyNhưng nhẹ nhàng chẳng mang lấy sầu ưuĐường chông gai hay trời phủ mây mùVẫn chấp nhận dù không người han hỏi

Muốn vùi chôn những tháng ngày lầm lỗiCủa một thời vội vã thiếu nghĩ suyĐem chân tình và tất cả cho điRồi nhận lại nỗi đeo ghì trĩu nặng

Giờ chỉ mong tâm hồn trong tĩnh lặngSống nhẹ nhàng chẳng lo lắng điều chiTrên đường đời cô độc bước chân điKhông muốn lòng bận bịu gì thêm nữa

Buồn hay vui cũng do mình chọn lựaChẳng như là cái thuở ấy ngày xưa.

*
thơ buồn vì tình yêu (ảnh: internet)

#04BIỂN SẦUThơ: Nguyễn Hưng

Ngẫm nỗi buồn như biển nước mênh môngTa con thuyền bềnh bồng không bến đỗNơi đất bằng dường như không còn chỗNên một đời sóng vỗ chẳng nào nguôi.

Cũng bởi tại đâu thể chọn dòng xuôiMà trong lòng cứ nuôi cơn mộng ảoNgỡ có ngày được cùng ai bước dạoBiết đâu rằng trời nhạo kẻ tình si.

Một kiếp này ta chẳng tiếc làm chiNgập nỗi sầu có gì là hạnh phúcLắm thác ghềnh mình ta con thuyền mụcCó kiệt cùng chỉ múc ánh trăng suông.

Đã bao lần cố gắng để bỏ buôngTa lại càng điên cuồng trong nỗi nhớTrái tim nghẹt như không còn nhịp thởXót xa mình phải lỡ cuộc tình đau.

Ôi cuộc đời là nước mắt không màuĐâu dễ dàng lau khô dòng dĩ vãngHỏi bình minh có khi nào loé rạngĐể con thuyền lãng đãng dưới trời mơ?

#05

ĐẾN CUỐI CÙNG

Thơ: Nguyễn Hưng

Đến cuối cũng vẫn chỉ là xa lạDẫu cuộc đời tất cả đã dành traoBao đắm say một thuở giấc mộng đàoCũng một ngày trôi ào theo mưa lũ.

Trong hồn ta như ngàn cơn gió húCứ cuồng điên vần vũ chẳng nào yênTrái tim đau vết cứa không thể liềnBao đêm dài vẫn triền miên cào xé.

Đã hết rồi tình ơi xin chào nhéNgày hôm nay đã rẽ lối thu sầuThì kỷ niệm đành chôn đáy vực sâuĐường đơn bóng về đâu đây ta hỡi ?

Tiếng yêu xưa xa rồi tầm tay vớiBờ môi khô rời rợi nỗi buồn mangTrong tim ta còn nghẹn nỗi bàng hoàngTrang nhật ký lật sang ngày u ám.

Duyên phận hẩm từ nay tình đâu dámCó gì vui ảm đạm với sầu vươngHạnh phúc đâu sao chỉ thấy chán chường ?Rồi ngày mai mù sương giăng ngập lối.

Xin chào nhé từ nay tình trăn trốiĐã không còn hờn dỗi chặn tên nhauTrên sân ga đưa tiễn một chuyến tàuNgười đi… rồi niềm đau còn ở lại.

*
thơ buồn man mác về cuộc sống (ảnh: internet)

#06NÁT CUNG SẦUThơ: Nguyễn Hưng

Đời vẫn thế ôi nhân tình thế tháiCuộc vui nào cũng phải lúc chia tayKiệt cùng yêu rồi vẫn đến một ngàyChén ly bôi vùi say tình đưa tiễn.

Có ai ngờ đang ngọt ngào oanh yếnNgười lệ nhoà nơi viễn xứ chiều đôngKẻ ngồi đây ôm nỗi nhớ chất chồngThương lá trút bên dòng trôi thác lệ.

Dẫu mặn nồng trao nhau là như thếNhưng cuộc đời dâu bể có chừa aiMộng trăm năm chung lối con đường dàiCòn đâu nữa khi phai màu son thắm.

Tình xa rồi theo cánh chim vạn dặmBao kỷ niệm say đắm vẫn còn đâyNỗi nhớ thương một thuở ấy đong đầyHoá ngàn mưa khi mây về vần vũ.

Dẫu trong lòng vẫn tràn dâng cơn lũThì cũng đành gắng rũ giấc mộng loanTình chỉ đẹp khi mộng lỡ thu tànNát cung sầu phím đàn muôn trùng nhớ.

#07

CHIỀU CÔ ĐƠN

Thơ: Nguyễn Hưng

Chiều hôm nay buồn như mùa thu chếtMây xám bay giăng kín khắp khung trờiVạt nắng tàn cứa vào tim hằn vếtXé linh hồn ngàn xác lá chơi vơi ?

Ta ở đâu cũng không còn biết nữaMặc bàn chân vô thức giữa sương mùVết thương lòng chia cuộc đời hai nửaĐã lâu rồi quên mất khúc tình ru.

Tối dần buông trên dòng người vội vãTa ngẩn ngơ chẳng nhớ nổi chính mìnhBất giác thèm bật tiếng cười ha hảMặc cho đời cứ ngỡ kẻ thần kinh ?

Ánh đèn đường đã vàng vọt khắp phốBiết về đâu chạy trốn cả đêm dàiChắc thế gian niềm vui không còn chỗCho một người buồn trĩu cả đôi vai.

Ôi mùa thu lá rụng làm sao đếm ?Như cô đơn đâu biết lấy gì đongĐêm lạnh lẽo ôm sầu làm chăn đệmTrái tim này… hơi ấm ở đâu hong?

*
thơ buồn cô đơn (ảnh: internet)

#08

CÁT BỤIThơ: Nguyễn Hưng

Nơi hư vô có còn gì sót lại ?Ngoài hồng hoang trống trải đến vô bờBao nỗi buồn một kiếp người tê táiCũng tan nhoà theo manh khói bơ vơ.

Vốn xác thân sinh ra từ cát bụiNợ luân hồi phải đợ cõi nhân gianNgày chào đời giống nhau đều trần trụiĐâu biết rằng mỗi bước lắm gian nan.

Đếm trăm năm niềm vui được mấy nỗiHà cớ gì điên đảo chốn lợi danhVùi linh hồn vào vực sâu tăm tốiLắm bon chen giết tình nghĩa đoạn đành.

Hãy buông bỏ những phù hoa cám dỗChẳng bận lòng lệ rớt kiếp sầu vươngDẫu ngày mai có nằm sâu thổ mộThì hôm nay vẫn nhẹ bước con đường.

Hỡi thế nhân bao trái tim vỡ nátKẻ đau tình hay phận số lầm thanMỉm cười lên dẫu trên môi đắng chátCho nụ hoa bừng nở giữa điêu tàn.

Là cát bụi lại trở về cát bụiSướng khổ gì cũng có khác gì nhauThì tại sao để con tim buồn tủiChọn tâm an đời sẽ hoá nhiệm màu.

Xem thêm: Ngày Vía Thần Tài Ngày Nào ? Là Ngày Mấy Dương Lịch Năm 2022

#09TÌNH ƠI XIN NGỦ YÊNThơ: Nguyễn Thị Bích Sen

Tình yêu hỡi hãy ngủ yên ngoan nhéBởi một người đã muốn rẽ hướng điLúc nồng say họ thề thốt những gìMà ngẫm lại nghe bờ mi nặng trĩu

Tình yêu hỡi ngủ ngoan…đừng cam chịuĐừng vẫy vùng để bấu víu van xinNgười vô tâm…nên tiếc cả ánh nhìnTa hụt hẫng bởi niềm tin vụn nát

Nếu người đã xem tình tôi rẻ mạtTrả lại đây chứ đừng xát tủi hờnTôi sẽ về làm bạn với cô đơnMặc hồi ức cứ chập chờn…rồi tắt

Tình yêu hỡi hãy làm ngơ ngoảnh mặtNgủ im lìm dù vết cắt vẫn đauVì thời gian là liều thuốc nhiệm màuSẽ gọt sạch những nông sâu men ái

Tình yêu hỡi chớ biến thành kẻ dạiHãy khôn ngoan…đến lúc phải biết dừngDuyên tưởng thành bỗng chốc hoá người dưngThì tình hỡi…ngủ yên…đừng níu kéo.

*
thơ cô gái buồn vì tình (ảnh: internet)

THƠ TỰ SỰ BUỒN, CHÁN NẢN

#10VÔ ĐỀThơ: Lê Ngọc

Ta lạc lõng giữa đời bao dối tráNgười thân ư ! Hay kẻ lạ vô tìnhTrách cuộc đời chìm nổi chốn điêu linhHay oán kẻ làm tim mình se thắt

Ta là khách nơi dương trần tẻ nhạtMượn tiếng cười thoả cơn khát u mêThẳm trong tim là bao nỗi ê chềCười nói đó để đêm về đau đớn

Khi bóng đen phủ bầu trời rộng lớnLà lúc lòng nghe nhẹ gợn yêu thươngMột chút mà ký ức vẫn còn vươngVội đến giữa chốn đời thường hối hả

Ta với ta …mà bỗng nhiên xa lạNgười với người mà sao nỡ vô tìnhQua đêm rồi trời chói loá bình minhSao chẳng thể đánh thức tình đã chết

Con đường mà người cùng ta chung bướcE bây giờ không giữ được người ơiĐành lòng thôi vì khác hướng đường đờiCố níu chỉ khổ nhau thôi người ạ

Chia tay rồi ta trở lại là ta !

#11QUÁ KHỨ…HIỆN TẠI…TƯƠNG LAIThơ: Lê Ngọc

Quá khứ ư ! Bới đào chi thêm nữaVết thương sầu lần lữa cũng qua thôiKhơi làm chi kỷ niệm đã xa rồiXin hãy để tình trôi vào dĩ vãng

Ta đã sống mãi hai miền tối sángGiấu tận cùng khoảng lặng những niềm đauVùng vẫy trong ký ức đã nát nhàuĐể rồi nhận nỗi sầu đau chất ngất

Hiện tại ư ! Ngày qua ngày thường nhậtCuộc sống luôn tất bật giữa chợ đờiBao nhọc nhằn nhiều lúc muốn buông trôiMà không thể bởi đời còn níu kéo

Nhìn con trẻ với tâm hồn trong trẻoTội tình gì mà phải chịu xót xaNên đành xem mọi thứ đã như làChấp nhận hết vì con là phía trước

Tương lai ư ! Bây giờ ta cứ bướcMặc kệ đời mất được với ganh ghenCho dù mai đời cao thấp sang hènPhó mặc hết cho con thuyền định mệnh .

Ai rồi cũng qua vòng sinh lão bệnhĐể cuối cùng…nhận vòng cuối…mà thôi.

*
thơ buồn đời (ảnh: internet)

#12GIÁ BAO NHIÊUThơ: Nguyễn Đình Huân

Có ai biết hạnh phúc giá bao nhiêu.Hãy bán cho tôi một liều để uống.Cho tôi biến khổ đau thành sung sướng.Mang niềm vui thay sầu muộn trong đời.

Có ai biết giá giọt nước mắt rơi.Khi người ta đã nói lời từ giã.Một mình cô đơn lệ sầu lã chã.Trái tim buồn bỗng hoá đá cô liêu.

Có ai biết lừa dối giá bao nhiêu.Khi ngày xưa người nói yêu tha thiết.Rằng tình ta sẽ muôn đời bất diệt.Như mặt trời như ánh nguyệt ngàn năm.

Có ai biết phản bội giá mấy trăm.Sao người ấy không âm thầm hối lỗi.Yêu đắm say đâu phải là có tội.Mà theo người anh đã vội bỏ đi.

Giá bao nhiêu cho một cuộc chia ly.Mà người ta phải ướt mi thương nhớ.Giá bao nhiêu cho cuộc tình tan vỡ.Biết giá rồi có buông bỏ được không.

#13SỐNG NHẠT MÀ VUIThơ: Trúc Thanh

Đâu có buồn… Nước mắt tự nhiên rơiChiếc gối lạnh hay đời tôi giá lạnhSầu bất chợt biết đường đâu mà tránhAi tôn thờ cho bất hạnh lên ngôi

Đây cuộc đời, đó bè bạn và tôiSống chân thật nay mai rồi trả hếtNào tri kỷ nào tình yêu rõ rệtMai xếp hàng ngày chết tiễn đưa nhau

Sao nụ cười ẩn chứa những niềm đauTrong hạnh phúc lại nhuốm màu ly biệtAi cũng biết dù chẳng ai muốn biếtỪ việc đời cứ giả điếc giả câm

Nay buồn vui, mai mốt lại thăng trầmSáng lựa chọn, trưa lầm, chiều ân hậnĐây vui vẻ, đó sầu, kia oán giậnThì xin đừng vương vấn…. Nhạt mà vui.

*
cô gái buồn chán.

#14

TÀN TRO

Thơ: Bích Sen

Nếu một ngày người ấy bỏ ra điCô gái hỡi đừng tiếc gì nữa nhéBởi cuộc sống vốn có nhiều ngã rẽHãy tập cười dù đau xé tâm can

Nếu một hôm người ấy có phũ phàngVứt cô lại giữa trời chang chang nắngCô đừng oán sao người ta bình lặngBỏ rơi cô mà chẳng chút mủi lòng

Nếu một ngày hạnh phúc ở ngoài songĐể cô lại giữa căn phòng tăm tốiCô đừng có buồn đau mà trách vộiChắc do trời đã cản lối nó qua

Nếu tình yêu đến một lúc nhạt nhòaCũng đừng giận sao người ta hờ hữngChắc người ấy tập cho mình chịu đựngNếu buông xuôi cô có xứng được yêu?

Nếu lòng cô cảm thấy đã quá nhiềuNhững mảnh vỡ chẳng thể thêu cho khớpThì lúc đó vững tâm đừng choáng ngợpNhìn cuộc tình còn lại lớp tàn tro.

#15HẠNH PHÚC VỤT TẦM TAYThơ: Bích Sen

Hạnh phúc à xin lần cuối vẫy tayTa vô phúc nên giữ mày không đượcĐường còn rộng mày tiến về phía trướcMặc kệ ta đang xuôi ngược kiếm tìm

Nỗi nhớ à mày cũng ngủ thật imĐừng ghào thét để ta chìm bể khổMày có thấy đôi nhân tình dạo bộCười thật nhiều nhưng giông tố… ngờ đâu?

Thời gian trôi kí ức sẽ nhạt màuTa được gặp người sau…và sau nữaDù họ nói sẽ cho mình điểm tựaNhưng vì anh, ta lần lữa chối từ

Người đi rồi ta mới ước giá như…Đừng tin tưởng câu ngọt lừ người rótĐừng say đắm những lời yêu quá ngọtThì bây giờ chẳng đau xót bi thương

Hạnh phúc ơi thôi đành bỏ nữa đườngMày đi nhé xin đừng vương hờn dỗiCũng đừng trách là ai kia có tộiBởi do ta, ta mang lỗi với người

Và cuối cùng hạnh phúc ấy đã rơi..

*
Cảm xúc buồn vì tình yêu..

#16

GIỌT NẮNG CUỐI CHIỀU

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Mỗi chiều về em bước vội lang thangTìm giọt nắng hanh vàng…còn sót lạiSợ bóng đêm phải thở dài khắc khoảiBởi đớn đau ngang trái mãi theo hoài.

Biết bao giờ nỗi nhớ mới nguôi ngoaiTình không nợ nên lạc loài ngăn cáchGiọt mưa rơi mãi lách luồn ngõ ngáchNghe tiếng kêu tí tách tưởng giọt sầu.

Không nhau rồi em chẳng biết về đâuThân trôi dạt nơi đầu nguồn cuối biểnCuộc đời em như con thuyền ẩn hiệnBao nhớ thương lưu luyến đã lỡ làng.

Cho em làm giọt nắng mãi lang thangLuôn ấm áp lòng tràn đầy thương nhớChuyện tình yêu chẳng bao giờ tan vỡKhông đớn đau hay trăn trở ngậm ngùi.

#17TRÓT LỠ YÊU NGƯỜI!Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Em âm thầm giữ gìn bao thương nhớDù biết rằng duyên nợ chẳng tròn câuTháng năm trôi! em dấu mối tình sầuĐêm trăn trở ôm thương đau rên xiết.

Nhìn trời cao Trăng vàng kia đã khuyếtMây đen che Sao trốn biệt không vềTuyết rơi nhiều lòng buốt lạnh tái têEm lặng lẽ giữa bốn bề hoang vắng.

Gọi tên anh giữa không gian im ắngRồi lê chân bước thầm lặng bên đờiNhìn lá vàng…đang chới với chờ rơiNhư tiễn biệt một thời thương đã hết.

Đời trải qua bao thăng trầm mỏi mệtTình trái ngang nay cũng chết lịm dầnSuốt cuộc đời…lận đận chốn phù vânBao nhiêu nhớ thì mấy lần thương xót.

Lòng xót xa…nứớc mắt rơi từng giọtGiờ thương đau! bởi trót lỡ yêu người.

*
buồn chán vì tình..

#18SÓNG ĐỜIThơ: Trúc Thanh

Sóng cứ vỗ những vơi đầy thương nhớChuyến bôn ba ta chở khẳm nợ đờiVay lần ấy cho ngập đầu trăn trởDanh phận này là số kiếp tả tơi

Sóng ơi Sóng có bao giờ lắng lạiGiữa tràng giang chới với một linh hồnSống chân thật giữa đời mang tiếng dạiTa dối lòng người bảo chẳng được khôn

Sóng vỗ kiếp lao lung giày xéo phậnCuộc đến đi còn mấy bận khóc cườiMôi mím lại lòng dặn lòng đón nhậnHỏi cuộc đời ta được mấy lần mươi.

#19EM SẼ TẬPThơ: Trúc Thanh

Em sẽ tập hóa tim thành băng giáTập nhìn anh xa lạ giữa dòng đờiNỗi nhớ đầy rồi nỗi nhớ cũng vơiNhắm mắt lại ngày mai trời sẽ sáng

Em sẽ bước trên mục mòn dĩ vãngNợ ba sinh bình thản trả cho rồiDưới mặt trời một chiếc bóng đơn côiVết đau ấy tháng ngày trôi sẽ hết

Em vẫn biết phía sau trời ly biệtNỗi nhớ thương vắt kiệt sức tim mìnhCó lẽ rồi quá khứ sẽ hồi sinhNhưng đã chết, niềm tin không sống lại

Em cố tập quên những điều buộc phảiĐã đau thương đã khôn dại đôi lầnCó lẽ rồi sau những thoáng bâng khuângNỗi nhớ sẽ nguôi dần rồi tắt hẳn

Ừ lau lệ cho đời thôi mặn đắngĐón tương lai như đón nắng đầu đờiEm tập cười như lúc lệ chưa rơiNhìn anh thuở mấy lời yêu chưa ngỏ.

*
cô gái ngồi buồn 1 mình.

#20YÊU LÀ KHỔThơ: Dương Hoàng

Ai dám bảo tình yêu là vô hạnRiêng ta thì thấy buồn chán mà thôiNhư dòng sông cứ hết lở lại bồiLuôn mệt mỏi giữa dòng trôi khổ lụy

Ai lại bảo tình yêu là tinh túyRiêng ta thì chỉ tích lũy đắng cayCứ miên man chờ đợi hết tháng ngàyCó nhiều lúc mượn men say làm bạn

Chắc có lẽ mình ta là buồn chánBởi tình yêu chẳng lãng mạn như lờiNên ta thường thấy hụt hẫng chơi vơiRồi thầm trách sao đời nhiều ái nộ

Mới vừa bước vào đường yêu đã khổNhưng lỡ rồi giờ biết đổ thừa aiĐành chịu thôi kiềm nén tiếng thở dàiGiờ có trách thì nguôi ngoai sao được

Thôi đã lỡ thì ta đành phải bướcĐau nhiều rồi thêm vết xước chẳng saoĐể từng đêm cho dạ nẫu ruột bàoTa chỉ biết nhìn trời cao than thở.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

  • Chịu nổi hay chịu nỗi

  • 7 lần nàng tiên cá xuất hiện ngoài đời thực được con người bắt gặp i vivu thế giới

  • Xe gtdd nghĩa la gì

  • Trò chơi dân gian việt nam

  • x

    Welcome Back!

    Login to your account below

    Retrieve your password

    Please enter your username or email address to reset your password.